Đừng có bao giờ nói dối chính bản thân mình

Đám bạn của tôi bây giờ cũng chỉ nói về sự nghiệp, về sở thích cá nhân, không khuyến khích nhau phải nốc rượu hay mời chào nhau bao thuốc lá hút lấy hút để như thời 17 tuổi…

Paulo Coelho là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết và đặt lời nhạc người Brazil. Ông là một trong những tác giả có sách được nhiều người đọc nhất trên thế giới. Cuốn sách “Nhà giả kim” của ông đã bán được hơn 65 triệu bản trên toàn thế giới và trở thành một trong những cuốn sách bán chạy nhất trong lịch sử. Những câu nói dưới đây của ông sẽ thay đổi góc nhìn và thái độ sống của bạn. Không mất nhiều thời gian để đọc hết những câu trích dẫn này nhưng đừng đọc lướt mà hãy dừng lại ở mỗi câu và suy ngẫm thật kĩ. Đánh dấu chúng lại và sử dụng như một cuốn cẩm nang sống, bạn sẽ nhận ra cuộc đời mình thay đổi như thế nào.

Khi bạn khao khát một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó.

Khi chúng ta nỗ lực để trở nên tốt đẹp hơn, mọi thứ xung quanh chúng ta cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

When we strive to become better than we are, everything around us becomes better too.

Cuộc sống có cách riêng để thử thách ý chí của một người, có thể là để mọi chuyện xảy ra cùng một lúc hoặc chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Life has a way of testing a person’s will, either by having nothing happen at all or by having everything happen at once.

Một ngày khi bạn thức giấc, bạn sẽ thấy mình chẳng còn thời gian để làm những gì mình vẫn luôn mong muốn nữa. Hãy bắt tay thực hiện ngay hôm nay.

One day you will wake up and there won’t be any more time to do the things you’ve always wanted. Do it now.

Hãy dũng cảm lên. Sẵn sàng đón nhận rủi ro. Không gì có thể thay thế được trải nghiệm cả.

Be Brave. Take Risks. Nothing can substitute experience.

Nếu bạn muốn thành công, hãy tôn trọng một quy luật: Đừng bao giờ nói dối chính mình.

If you want to be successful, you must respect one rule – Never lie to yourself.

Quá trình khám phá bản thân sẽ buộc chúng ta phải chấp nhận rằng ta có thể đi xa hơn những gì ta vẫn nghĩ.

The act of discovering who we are will force us to accept that we can go further than we think.

Bí mật của cuộc sống là dù bạn có ngã 7 lần thì hãy đứng dậy 8 lần.

The secret of life is to fall seven times and to get up eight times.

Đừng phí thời gian giải thích, mọi người chỉ nghe những gì họ muốn nghe mà thôi.

Don’t waste your time with explanations, people only hear what they want to hear.

Đừng đầu hàng nỗi sợ của mình. Nếu không, bạn sẽ chẳng thể nói chuyện với trái tim mình được nữa.

Don’t give in to your fears. If you do, you won’t be able to talk to your heart.

Vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống, chúng ta không thể kiểm soát được những gì đang diễn ra với mình và định mệnh sẽ nắm trong tay quyền hành. Đó là lời nói dối vĩ đại nhất thế giới.

At a certain point in our lives, we lose control of what’s happening to us, and our lives become controlled by fate. That’s the world’s greatest lie.

Chỉ có một lý do khiến giấc mơ không thể trở thành sự thực: đó là nỗi sợ thất bại.

There is only one thing that makes a dream impossible to achieve: the fear of failure.

Khi bạn cứ lặp đi lặp lại sai lầm của mình thì nó không còn là sai lầm nữa, nó là quyết định của bạn.

When you repeat a mistake, it is not a mistake anymore: it is a decision.

Vào mọi thời điểm trong đời, mọi người đều có thể làm những điều mà họ vẫn luôn mơ ước.

People are capable at any time in their lives, of doing what they dream of.

Chính khả năng một giấc mơ có thể trở thành hiện thực khiến cho cuộc sống trở nên thú vị.

It’s the possibility of having a dream come true that makes life interesting.

Những gã trai trưởng thành có gì?

Năm 17 tuổi, tôi học theo đám bạn trai cùng trang lứa hút thuốc, tập tành rượu bia và chửi bậy. Dường như lúc bấy giờ, đối với chúng tôi, chỉ cần làm được ngần ấy việc là đã thấy mình trưởng thành.

Bọn con gái trong lớp, cả bọn con gái lớp bên, mỗi khi bị bọn tôi trêu chọc đều rú lên hoảng sợ. Ấy thế mà lũ con trai chúng tôi lại giương giương tự đắc, cho rằng như thế là dấu hiệu của sự nể sợ, chúng tôi hả hê vô cùng.

Năm 18 tuổi, tôi thích mặc lên mình áo sơ mi trắng và khoác vest đen bên ngoài. Tôi đã nghĩ, nếu mình mặc quần âu, chân đi một đôi giày đánh đến bóng loáng soi gương được, thêm một caravat thắt chỉn chu nơi cổ áo, thì chắc chắn nhìn tôi “men lỳ” không thể tả. Và hẳn là nhiều cô gái sẽ liếc nhìn tôi trên phố.

Năm 20 tuổi, tôi nghĩ về một công việc trong mơ với mức lương nghìn đô mỗi tháng. Tôi nghĩ mình sẽ sớm thành đạt, có cả sự nghiệp, công danh lẫn tình yêu viên mãn. Tôi không biết phải gom từ bao nhiêu giấc mơ mỗi đêm để có được ngần ấy sự tự tin. Nhưng tôi vẫn nghĩ thước đo sự trưởng thành của đàn ông chính là sự nể sợ nơi người khác. Và tôi đã hồn nhiên đến độ ngây ngô khi nghĩ về “cái lớn” của một người đàn ông.

Hầu hết mỗi chàng trai trẻ đều tự thắp lên trong mắt mình bóng dáng của một người đàn ông trưởng thành. Và đó là đích đến, với tất thảy sự ngưỡng mộ lẫn trầm trồ…

Năm 25 tuổi, tôi không làm công việc với thu nhập nghìn đô mỗi tháng. Tôi cũng không đóng thùng trong những bộ vest đen sang trọng. Tôi vẫn ngày ngày giản dị đến văn phòng start-up của mình, nói chuyện với những người anh đồng khởi nghiệp. Câu chuyện của chúng tôi không đao to búa lớn, chỉ đơn giản là đếm những đơn hàng, sự trở lại của khách và niềm vui mà chúng tôi mỗi ngày đều vun giữ.

Năm 25 tuổi, tôi cũng không cố đếm số lượng bạn bè thường qua lại với mình. Bởi tôi cảm nhận rõ rệt rằng: ít bạn mà tốt còn hơn nhiều bạn mà như không! Vòng tròn quan hệ trên mức xã giao của tôi rất ít, nếu không muốn nói là ít đến nỗi người khác phải giật mình. Nhưng miễn là tôi thấy ổn. Đám bạn của tôi bây giờ cũng chỉ nói về sự nghiệp, về sở thích cá nhân, không khuyến khích nhau phải nốc rượu hay mời chào nhau bao thuốc lá hút lấy hút để như thời 17 tuổi…

Năm 25 tuổi, tôi nghĩ về bố mẹ và những sợi bạc, những vết hằn từ thời gian hơn là nghĩ cách để tán tỉnh một cô nàng và vui chơi “tới bến”. Tôi cũng biết trăn trở khi chưa thể hứa hẹn một điều vẹn tròn trong tương lai xa xôi với người con gái mà tôi thương. 25 tuổi của tôi khác nhiều so với những năm 17, 18 hoặc 20 tuổi. Tôi bây giờ không còn mong mình nhanh lớn, không còn mong người khác phải nhận ra giá trị của bản thân mình. Mà chính xác thì, giá trị của tôi là do tự tôi định lấy.

Nếu một ngày nào đó, bạn nhận ra bạn đã không còn thích những điều ồn ào, phô trương, không thích nói tới những câu chuyện viển vông, không muốn làm tổn thương mình cũng như làm tổn thương người khác… Nghĩa là cậu bé còn xót lại trong bản thân bạn đã và đang trưởng thành. Nên nhớ, ngày còn bé chúng ta mong mình nhanh lớn, để rồi khi trưởng thành lại muốn mình thơ dại mãi. Bởi vì chúng ta thừa biết, đàn ông trưởng thành chẳng có gì nhiều nhặn, ngoài một trái tim nhiều vết hằn và hai vai oằn những gánh lo toan!

Related posts:

Nội Dung Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *